Ngay sau đó, Đô Đô thốt lên một tiếng “Oa”, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: “Tình cờ quá đi à, chú ở ngay sát cạnh nhà cháu luôn.”
Cậu nhóc cực kỳ vui mừng, đôi mắt to cong cong thành hình trăng non: “Vậy sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau rồi ạ?”
Khóe môi Dương Hoằng An nhẹ nhàng cong lên, trong mắt hiện bóng dáng người phụ nữ, cuối cùng dừng trên người đứa nhỏ: “Đúng vậy, sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau bất cứ lúc nào.”
Hải Đường nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nhóc con, ôm cậu nhóc đi vào nhà luôn.
Bấy giờ Triệu Thúy Xuân cuối cùng mới phản ứng kịp. Thế này mà tình cờ cái gì, Dương Hoằng An này cố ý mới đúng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây