Bây giờ đầu óc Hải Đường rất hỗn loạn, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nguyên nhân, vì vậy cô kiên quyết dẹp những chuyện phiền não này sang một bên, sau đó đi cùng Triệu Thúy Xuân ra ngoài nấu cơm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hải Đường nhanh chóng chăm Đô Đô rồi dỗ thằng bé đi ngủ.
Hình như ban ngày ngủ đủ rồi nên thằng bé không có một chút buồn ngủ nào, dường như chỉ lăn qua lăn lại ở trên giường, sau đó không biết thằng bé cầm một thứ không biết lấy từ đâu, mặt đầy vui vẻ kêu lên: “Mẹ nhìn này, Đô Đô vẽ đó, nhìn có đẹp hay không?”
Hải Đường nhìn một cái, bức tranh nhìn vô cùng trừu tượng, miễn cưỡng có thể nhìn ra được hẳn là vẽ ba người, giống như là một gia đình có ba người.
“Đẹp, là chú dạy cho con sao?” Cô hơi cau mày hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây