Dương Hoằng An đạp xe đến trước cổng bệnh viện, đôi chân thon dài chống xuống mặt đất, xe đạp từ từ dừng lại: “Đến rồi, mười hai giờ hai mươi phút.”
Hải Đường nhìn nhìn rồi nhảy xuống xe, ngước mắt nhìn anh: “Cám ơn, tôi phải đi bận việc rồi.”
“Nhạc Hải Đường.” Thấy cô phải lập tức rời đi, Dương Hoằng An nhanh chóng gọi cô rồi nói với theo: “Sau bốn giờ anh sẽ chờ em ở công xã.”
Hải Đường ngước mắt lên, đôi mắt của người đàn ông giống như một cái giếng cổ, tối tăm và sâu thẳm.
Cô còn chưa trả lời, tiếng Lạc Văn Ngạn gọi cô đã vang lên từ phía sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây