“Hiện tại tâm ý của anh tôi đã cảm nhận được rồi.” Cô nói xong ánh mắt liếc mắt nhìn sổ tiết kiệm trong tay Triệu Thúy Xuân: “Tấm lòng của anh, tôi sẽ nhận, nhưng còn phụ trách những việc khác tôi nghĩ không cần thiết.”
Tấm lòng thành này cô không biết nguyên chủ có hài lòng hay không, nhưng đứa nhỏ hiện tại do nhà họ Nhạc nuôi dưỡng, trước kia anh ta không trở về thì thôi, hiện tại trở về phải nên chịu trách nhiệm của một người cha chứ, cho nên tiền cô sẽ không cự tuyệt.
Dương Hoằng An tâm trạng buồn bực nói không nên lời, tay anh đặt trên đầu gối nắm chặt, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, lời giải thích bất giác tràn ra: “Anh đi làm, mấy năm nay không phải là anh cố ý không liên lạc với em, mà là anh xảy ra chuyện, không có cách nào liên lạc với em.”
Về nguyên nhân công việc, đương nhiên anh không thể nói, anh nhìn Triệu Thúy Xuân rồi tiếp tục: “Cháu đã viết một lá thư về nhà, nhưng bị Dương Gia Vượng lấy đi, cháu biết thím có thể không tin, nhưng hiện tại cháu cũng không có biện pháp chứng minh cháu có viết thư về, nhưng lá thư kia quả thật đã viết, viết về cho mẹ cháu đến đây cầu hôn.”
“Sau đó, cháu không nghĩ tới công việc xảy ra vấn đề, cũng không nghĩ tới trong nhà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, càng không có mặt khi cô ấy sinh con, cho nên hiện tại trở về, cháu muốn chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây