Người phụ nữ trung niên thấy Ôn Noãn không ngoảnh đầu lại dắt Nhạc Nhạc đi, ngay cả sô cô la trên tay cũng không thèm ăn. Vội vàng kéo đứa trẻ gái bên cạnh đuổi theo.
Nhưng không hiểu sao Ôn Noãn và Nhạc Nhạc lại đi về phía làng ngày càng nhanh.
Đã đi được khoảng một trăm mét, Ôn Noãn thấy phía trước năm mươi mét là tòa nhà gạch đỏ của xã, trước cửa có một cái bục.
Vì vậy, Ôn Noãn cúi đầu thì thầm vào tai Nhạc Nhạc, đưa cho cô bé một mảnh giấy, nhỏ giọng nói: "Nhạc Nhạc, người phụ nữ trung niên vừa rồi là kẻ buôn người, con nhanh chạy đến tìm chú công an kia đến giúp, nhưng không được hét lớn, biết chưa?"
Thỉnh thoảng Ôn Noãn cũng kể cho con nghe một số chuyện về kẻ buôn trẻ em vì vậy Nhạc Nhạc không lạ gì, cũng biết phải làm gì tiếp theo. Chỉ thấy Nhạc Nhạc gật đầu nói: "Mẹ, con biết rồi, bây giờ con sẽ đi tìm chú đeo băng đỏ kia giúp đỡ." Ôn Noãn xoa đầu đứa trẻ, cười nói: "Đúng rồi, Nhạc Nhạc giỏi lắm." Nhạc Nhạc nghe vậy, liền chạy đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây