Lục Tư Lệnh tuy gừng càng già càng cay, nhưng thân là cấp dưới, lại là cháu trong nhà, Cố Thanh Hàn nhất định không thể để ông mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, anh thường xuyên đi làm nhiệm vụ đào hầm như thế này, nói đi cũng nói lại anh vẫn có chút kinh nghiệm.
Lục Tư Lệnh đang định nói gì đó thì Cố Thanh Hàn đã bước vào nhảy xuống chiếc thang gỗ nhỏ. Nhạc Nhạc nhìn thấy Cố Thanh Hàn biến mất trong hầm, vội vàng nói: “Mẹ, chúng ta cũng mau xuống thôi.”
Ôn Noãn xoa đầu cô bé, cười nói: “Vội gì chứ, đợi ba con rồi xem tình hình thế nào đã.”
Tuy căn hầm đã bị khóa nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy, có rắn rết chuột hay không thì không biết, tốt nhất đợi Cố Thanh Hàn xuống xem tình hình thế nào đã rồi hẵng xuống theo.
Vừa dứt lời, Cố Thanh Hàn đã quay lại cửa hầm, nhìn họ từ dưới lên rồi nói: “Đi thôi, anh thắp nến rồi.” Sau khi mở tấm gỗ ra, anh thở hổn hển hồi lâu. Thời tiết bây giờ cũng đã lạnh hơn, chắc gió cũng đã lùa vào trong rồi. Lục tư Lệnh không do dự mà đi thẳng xuống chiếc thang gỗ nhỏ, rồi bế Nhạc Nhạc xuống cùng. Nhạc Nhạc xuống hầm rồi chán ghét ‘hứ’ một tiếng”: “Sao lại hôi thế này?!” Ôn Noãn cũng nhanh chóng đi theo cô bé xuống hầm, sau đó mỉm cười nói: “Bởi vì chỗ này đã lâu lắm rồi chưa được mở ra đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây