Chuyện này dù sao ông cũng không muốn nói với Ôn Noãn, dự định đến khi căn nhà được hoàn thiện, sửa sang lại rồi mới nói cho cô biết. Kết quả thì hay rồi, ông không tìm Lục Minh Đức mà anh ta còn tự tìm đến tận cửa luôn.
Ôn Noãn rót cho Lục Tư Lệnh một tách trà, sau đó chậm rãi nói: “Không sao ạ, cháu thấy bọn họ cũng không phải không muốn rời đi mà chỉ đang muốn lợi dụng chút thôi.
Chỉ là không biết có định giở trò gì không, xem ra mặt mũi bọn họ không phải là người tốt. Nếu không phải ông nội chỉ còn vài người thân thì chắc cũng sẽ không cho họ ở đó đâu!”
“Chỉ sợ không chiếm được cái lớn lại tìm cách ăn mấy cái nhỏ.” Lục Tư Lệnh thở dài nói: “Đừng nhắc đến bọn họ nữa, dù sao cũng đòi lại được căn nhà rồi, bọn họ mà dám tiếp tục thì chúng ta đành phải hành động thôi.”
Ông cũng không phải không có cách với đám vô lại đó, mà là hàng xóm ở đó đều đã quen biết nhau cả nửa đời người. Dù sao thân phận của ông cũng có chút nhạy cảm, nhiều năm như vậy không về, có lẽ rất nhiều người cho rằng ông đang coi thường họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây