Bà ta cũng không biết có phải mình đã thật sự làm sai gì hay không.
Ôn Noãn cũng lười để ý tới Triệu Ngũ Châu, bà ta cũng không phải trẻ con, nếu như bà ta còn không nghĩ ra được thì đúng là đã sống uổng phí vài thập niên.
Cô xoa lòng bàn tay, vừa rồi tới đây vội vàng nên còn chưa kịp đi tất, lúc này cô đã bị lạnh đến khó chịu.
Thế nhưng ngay sau đó Cố Thanh Hàn đã đi về phía cô, sau đó kéo tay Ôn Noãn lại bỏ vào trong túi áo khoác bông của mình, anh nhìn cô nói: "Lạnh lắm đúng không, mau trở về nhà thôi."
Tuy rằng Ôn Noãn đã hết ở cữ thế nhưng Cố Thanh Hàn vẫn không yên tâm để cô ra ngoài trong ngày tuyết giá lạnh này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây