"Ở trong mắt mẹ, ngoại trừ con trai cưng Cố Thanh Tùng ra thì mẹ có từng quan tâm đến Thanh Hàn và Thanh Lan không? Mấy năm trước Thanh Hàn bị rơi máy bay, suýt chút nữa đã không cứu được, mẹ có bao giờ quan tâm chưa! Mẹ chỉ biết tìm bọn con đòi tiền giúp Cố Thanh Tùng mà thôi. Thanh Lan xuống nông thôn mấy năm, lúc bữa no bữa đói, còn suýt chút nữa bị lưu manh dở trò, vậy mẹ đã từng hỏi em ấy thế nào chưa! Mẹ thấy đấy có một người mẹ như vậy khiến con phát sợ thay!"
“Con nói cho mẹ biết, quân tịch của Thanh Lan là do con giành được cho em ấy, chỉ có con mới là người kéo em ấy ra khỏi vũng bùn nước sôi lửa bỏng. Con nói không thể đi là không thể đi!"
Ôn Noãn đứng phía trước Cố Thanh Lan đang khóc rấm rứt, kể lại rõ ràng hết tất cả những việc thái quá mà Triệu Ngũ Châu đã làm trong mấy năm qua khiến sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch.
Vốn dĩ cô đã muốn mắng bà ta từ mấy năm trước rồi, không chỉ có chuyện của Cố Thanh Lan mà còn cả chuyện của chồng cô nữa. Triệu Ngũ Châu bất công vượt quá giới hạn. Trước kia mọi người còn ở xa nhau, nước sông không phạm nước giếng nên coi như bỏ qua.
Hơn nữa Cố Thanh Lan cũng đã có một cuộc sống mới, cũng ngày càng trở nên rộng rãi hơn, công việc cũng càng thuận lợi, tất cả đều đang đi theo một chiều hướng tốt. Nhưng không ngờ tới Triệu Ngũ Châu vừa đến thành phố Bắc đã muốn quản hết chuyện này đến chuyện kia, tùy ý làm bậy vậy nên Ôn Noãn cũng sẽ không để bà ta được như ý!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây