“Thật sự rất vất vả!” Khuôn mặt tươi cười tròn trịa của Nhạc Nhạc gần như bị ép thành một hình tròn, cô bé giận dữ nói: “Mẹ, con không muốn có thêm tiểu bảo bảo nữa đâu, mấy ẻm suốt ngày chỉ biết khóc, còn không nói chuyện nữa.”
Ôn Noãn bật cười, kiên nhẫn nói cho cô bé hiểu: “Nhạc Nhạc, hồi con còn nhỏ cũng không biết nói và rất thích khóc đấy, đợi các em lớn lên một chút sẽ tốt hơn thôi.”
Nhạc Nhạc làm mặt quỷ với mẹ cô bé, chống nạnh hừ một tiếng: “Không đúng, ba nói hồi nhỏ con ngoan lắm, con không phải đứa mít ướt!”
Nhạc Nhạc đã cao hơn rồi, nói chuyện vô cùng lanh lợi, có điều cô bé vẫn bụ bẫm như thế, rất đáng yêu.
Thấy cô bé chống hông, Cố Thanh Hàn cảm thấy cô bé đáng yêu vô cùng, không khỏi nhớ lại thời Nhạc Nhạc còn bé, sau đó cũng hừ theo con gái nhà mình: “Chính xác, hai em trai của con chính là mấy nhóc mít ướt, trước kia Nhạc Nhạc của chúng ta ngoan lắm luôn, ngày nào cũng cười hì hì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây