Nhỡ đâu một mình bà ta ở nhà khách mà bị cảm mạo hay sốt gì đó thì mệt lắm, chẳng thà đưa bà ta tới trước rồi nói sau.
Cố Thanh Hàn đưa tay nắm lấy bàn tay của Ôn Noãn, anh vuốt ve, trầm giọng nói: “Em sẽ không buồn chứ?”
“Không đến mức đó.” Ôn Noãn nắm chặt tay của người đàn ông, cảm nhận được tay anh còn vương sự buốt giá ở bên ngoài, cô liền dùng lòng bàn tay bao phủ lấy ngón tay của anh: “Anh đi lấy giấy phê chuẩn đi, đón bà ấy vào càng sớm càng tốt. Để xem liệu chúng ta có thể kê thêm một chiếc giường phụ trong phòng mình được hay không, còn kiểu dáng thì sao nhỉ?”
Khẳng định không thể để bà ta và mẹ Trần ngủ cùng được, thi thoảng mẹ Trần còn phải trông tụi nhỏ, với cả chưa chắc mẹ Trần sẽ đồng ý.
Cả gia đình họ đều ngủ trên chiếc giường trong phòng ngủ lớn, Ôn Noãn không muốn chen chúc với bà ta, ngày trước lúc còn dưới quê, cách một cái phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Triệu Ngũ Châu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây