Cố Thanh Lan thấy sắc mặt của Ôn Noãn ngày càng trắng, liền hỏi mẹ Trần: “Dì Trần, không phải dì đã nấu canh nhân sâm rừng sao, có mang theo không?”
“Mang rồi mang rồi, còn đang thổi đây, còn nóng lắm, một chút là được rồi.”
“Đừng gấp mà, đợi lúc đổ ra liền không tốt, sĩ quan hậu cần ngài lái xe chậm chút, quan trọng nhất là an toàn.”
“Sắp đến rồi, tôi đã liên hệ với bên bệnh viện, một lát sẽ có người đến tiếp ứng.”
Ôn Noãn nghe mỗi người nói một câu, tuy bụng rất đau nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây