“Dù sao cũng không ngủ được, em cũng dậy luôn, ăn sáng sớm một chút sẽ tốt hơn.” Bây giờ Ôn Noãn dễ bị đói, đôi khi buổi tối còn cùng Cố Thanh Hàn ăn khuya, bây giờ người cô đã nặng nề hơn.
Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng tròn vo của Ôn Noãn, đau lòng nói: “Con ơi, ngoan nha, đừng để mẹ con quá mệt mỏi.”
Bé con vừa thay quần áo xong thấy ba cô bé nói chuyện với cái bụng của Ôn Noãn, cũng chạy tới, hô: “Mẹ, con cũng muốn nói chuyện với em bé!”
Cố Thanh Hàn thấy con chạy tới, nhanh tay lẹ mắt bắt được cô bé, nhắc nhở: “Cố Vãn Nguyệt, ở nhà không cần vội, đi chậm thôi con.”
Nhạc Nhạc bị bắt lại lè lưỡi một cái, “Con biết rồi, con sẽ không đụng vào mẹ và em bé.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây