Thím Lưu trông đã hơn sáu mươi, mặt mày hiền hòa, bây giờ rốt cuộc đã thấy Cố Thanh Lan tới, bèn tận tình khuyên bảo nói: “Bà nói vậy không đúng rồi! Ban đầu tôi thấy cô Lan đã hai mươi mấy rồi còn chưa có đối tượng, mới bảo giới thiệu cho cô ấy. Bản thân cô ấy cũng nói là bởi vì mình không tìm được người thích hợp, nếu có thì cũng nguyện ý tìm hiểu, sao mà đến đây lại thành tôi ép cô ấy chứ?”
“Đồng chí Chu người ta từ thành phố Kinh xa xôi chạy tới đây, cũng là người đứng đắn đàng hoàng, đi làm ở Bộ thương mại thành phố Kinh đó, tôi nhìn thế nào cũng thấy xứng với cô ấy mà?”
Đám người vây xem vừa nghe xong, lập tức có thiện cảm với đồng chí nam trẻ tuổi tài cao này, rối rít nhìn Cố Thanh Lan xì xào bàn tán.
Nhưng thím Lương nhìn đồng chí nam họ Chu kia, lập tức lại nổi giận, chống nạnh mắng: “Bà bớt xàm đi, Thanh Lan nhà chúng tôi không có đồng ý! Hai mươi mấy thì thế nào? Ăn cơm nhà bà à? Nên đáng đời bị bà tùy tiện tìm một người gả như vậy hả? Bà có hỏi ý người nhà cô ấy chưa?”
Ôn Noãn sợ thím Lương tức giận quá độ, bèn kéo cánh tay bà ấy, nhẹ giọng nói: “Thím ơi, đừng kích động.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây