Ôn Noãn dứt khoát ngồi dậy, không ngại phiền nói phải trái với bé, không cho bé “phá hư của công”.
Cố Thanh Hàn vừa nghe Ôn Noãn nói chuyện với con, vừa lấy một cái chăn nhỏ trong tui hành lý màu xanh quân đội bên cạnh, để lên giường nằm: “Nếu lạnh, có thể đắp.”
Ôn Noãn bế con cả đường đi, thật ra trên người có đổ mồ hôi, nhưng lúc cầm chăn từ tay Cố Thanh Hàn, cô vẫn cười híp mắt nói câu: “Anh nghĩ chu đáo quá.”
Tiếp theo Ôn Noãn lại hỏi: “Anh có mệt không? Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?”
Tuy rằng Cố Thanh Hàn cao lớn, cả người đầy cơ bắp, nhưng đeo hành lý đi một đoạn đường dài, Ôn Noãn nhìn cũng thấy mệt thay anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây