Cố Thanh Hàn vốn định đưa tay bế bé một lát, nhưng trạm phát thanh đã nhắc nhở đoàn tàu sắp soát vé lên tàu hỏa rồi.
“Để con bé chơi đi, chúng ta soát vé lên xe trước.” Cùng lúc âm thanh từ trạm phát thanh vang lên, một đám người đông nghịt bắt đầu trào vào cổng soát vé, Cố Thanh Hàn thấy vậy, bèn nhìn Ôn Noãn nói: “Theo sát anh, nhiều người quá.”
Ôn Noãn nhìn nhóm người kia, cảm giác có tám mươi phần trăm người trong sảnh chờ đều ngồi cùng một tuyến, quá trời nhiều người!
Cô nghĩ nghĩ, nhón chân lên, tiến tới bả vai anh nói: “Nhiều người quá, em sợ em không theo kịp bước chân anh, em nắm tay áo anh nhé.” Nói xong, lập tức đưa tay nắm tay áo quân phục của Cố Thanh Hàn.
Một hơi ấm xa lạ nhào tới, tê dại, Cố Thanh Hàn ngửi được một chút mùi thơm thuộc về cô, lỗ tai lập tức nóng bỏng, tiếng tim đập thình thịch kia như sắp lấn át tiếng ồn ào trong sảnh chờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây