Lục tư lệnh càng đoạn tuyệt hơn, trực tiếp trả thư về lại cho cậu ta, phỏng chừng đã quên chuyện lúc trước từng nói.
Nhìn cha mẹ của cậu ta xem, dù sao cũng đã nuôi nấng Ôn Noãn hơn mười năm, vất vả nuôi nấng mà không có chút công lao nào.
Hơn nữa, họ không chỉ giúp cô gả cho một phi công mà gần đây còn giúp cô nhận ông nội là tư lệnh ở thành phố Kinh, cô sống tốt như vậy mà giờ đây họ sống chết thế nào cô cũng mặc kệ.
Gia đình họ dù như thế nào đi chăng nữa cũng không nuốt trôi chuyện này nên một tháng trước đã tìm một thương nhân rồi mua giấy giới thiệu đến thành phố Kinh, chỉ để tìm cô cùng nhau đón năm mới.
Ôn Noãn nhìn Ôn Văn Khang đang bưng gói lớn gói nhỏ, nghe xong lời nói của cậu ta càng thờ ơ, khịt mũi: "Ôn Văn Khang, cậu đừng có ở dây mà bắt quàng làm họ, ông nội tôi không có đứa cháu vô đạo đức như cậu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây