Cố Thanh Hàn thấy mì đã được làm xong, thì liền bưng nồi mì đi ra phòng khách, rồi nói: "Đồng chí Lưu và đồng chí Thẩm lần này có cùng anh quay về Bắc Thành, hơn nữa bọn cũng đã quay về Viện nghiên cứu rồi. Trước đây anh có nghe bọn họ nhắc đến, nói là điều kiện của Viện nghiên cứu cũng rất kém.”
Viện được thành lập trong vùng núi sâu và rừng già, có dãy núi trải dài hơn chục cây số, theo chỉ dẫn ban đầu khi thành lập là phải “núi, rải rác, hang động”.
Mặc dù trong núi có động vật hoang dã, nhưng hầu hết các nhà nghiên cứu sẽ không ra khỏi viện nghiên cứu vì sự riêng tư và an toàn cho công việc nghiên cứu của họ, hơn nữa các ngôi làng xung quanh cũng rất rải rác, và chỉ có một vài ngôi nhà sau khi đi bộ thêm hơn mười mấy dặm.
Toàn bộ thực phẩm ở viện đều được vận chuyển bằng xe tải, nhưng vì không muốn người dân phát hiện, cho nên hầu hết các xe tải đều đến và đi một hoặc hai lần mỗi tháng.
Đợi đến khi núi bị tuyết dày bao phủ, vật tư chỉ được vận chuyển ba tháng một lần, cho nên lương thực ở viện sẽ rất kém, ngoài ra rau và thịt thường xuyên thiếu hụt, thế là mọi người đều bỏ bữa, sau cùng thì toàn bộ chuyên gia của viện nghiên cứu đều bị suy dinh dưỡng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây