Mẹ Ôn không nhớ tên người phụ nữ đó nhưng sau khi người phụ nữ này biết con của bà ta đã chết, cô ấy đã hỏi bà ta có thể giúp cô ấy gửi đứa trẻ đến cơ quan công an, nhờ người gửi đứa trẻ về cho chồng cô ấy được không.
Mẹ Ôn đương nhiên từ chối, bà ta không phải là người tốt bụng, hơn nữa lúc đó cơm ăn còn chưa giải quyết xong, nhà nào sinh thêm con gái cũng sẽ vứt đi, bà ta làm sao có thể lo chuyện bao đồng.
Nhưng sau đó người phụ nữ lấy ra một xấp tiền, một đôi bông tay lớn bằng vàng và một bức ảnh đã bị nước lũ cuốn trôi, tuy dính chặt vào nhau nhưng có thể thấy trong đó có vài chục đồng.
Đó là vài chục đồng vào năm 1951!
Đây quả thực là phải phát tài rồi, nên mẹ Ôn đã cầm một đống tiền đồng ý mà không hề suy nghĩ. Kết quả là khi yêu cầu người phụ nữ kể tên, địa chỉ nhà chồng, người phụ nữ nói đi nói lại nhiều lần, bà ta mới nhận ra mình không biết chữ, nói rồi cũng như chưa nói, bà ta căn bản không nhớ được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây