Ôn Noãn liền cười: "Được, em cũng phải tự chú ý đến thân thể, đừng cậy mạnh."
"Ừm, em biết rồi." Cố Thanh Lan say sưa nếm thử một miếng sườn xào chua ngọt, sau đó hỏi: "Đúng rồi, anh chừng nào đi? Đến lúc đó em qua bên đó ngủ."
Ôn Noãn lại nghĩ nghĩ, liền nói: "Thứ ba tuần sau, nhưng mà nếu mà em bận thì không cần chạy tới chạy lui."
Bệnh viện cách nhà cô có chút xa, không giống như ký túc xá của bọn họ, ngay ở bên cạnh.
Ký túc xá quá ồn, xa một chút cũng không sao, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy đứa trẻ Nhạc Nhạc này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây