Vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Cố Thanh Hàn cao to ôm một tiểu đoàn tử mặc váy hoa, đi đến bên này.
Nhạc Nhạc liếc mắt liền nhìn thấy được thân hình của Ôn Noãn, cất giọng hô lên: “Mẹ!”
Sau khi Nhạc Nhạc lớn tiếng gọi, liền giãy giụa muốn chính mình xuống đất tự đi, Cố Thanh Hàn vốn dĩ sợ trong rừng có nhánh cây khô, không nghĩ đến đã được đội bếp dọn dẹp sạch sẽ, liền để cô bé xuống mặt đất.
Một khi đứa bé này xuống đất, liền giơ chân lên chạy đến bên Ôn Noãn, sau đó dùng sức mà ôm lấy đùi cô, hô: “Mẹ!”
Ôn Noãn ôm cô bé lên, sau đó kêu cô bé gọi mọi người, hai tháng gần đây Nhạc Nhạc đều ở cùng mọi người, cho nên Ôn Noãn vừa nói, liền ngọt ngào mà hô chú, anh, chị, làm một nhóm người nở nụ cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây