"Nhanh ở đâu?" Cố Thanh Hàn đột nhiên bế cô lên khỏi giường, giọng khàn khàn nói: "Anh đã chờ cả đêm rồi!"
Nói xong, còn dùng thứ cứng như cột sắt kia của mình chạm lên mông tròn của cô.
Cả người Ôn Noãn như có một dòng điện chạy ngang, không thể phủ nhận rằng cô cũng rất nhớ người đàn ông này, liền hơi ngẩng đầu, hôn lên cằm anh ta một cái.
"Em cũng nhớ anh lắm, Thanh Hàn."
Cố Thanh Hàn nghiến chặt hàm răng, bế cô đi nhanh về phía căn phòng nhỏ bên cạnh, còn không quên cầm theo chiếc váy mà anh đã mua cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây