Ôn Noãn nhìn Trần Mỹ Kiều, hỏi cô ấy: “Em có thể nhào bột được không?”
"Được." Trần Mỹ Kiều theo bản năng gật đầu, ngoan ngoãn như một học sinh.
Ôn Noãn đứng cạnh bàn bát tiên, dùng đôi tay thon dài nhào nặn một khối bột màu vàng nhạt, sau đó vẫy tay với cô ấy, thân thiện nói: “Vậy em qua giúp chị nhé, nếu có thêm người giúp thì có thể làm bánh nhanh hơn, em phụ trách cán bột nhé."
Giọng điệu trong lời nói của Ôn Noãn thân mật đến mức Trần Mỹ Kiều trong giây lát có cảm giác như họ là bạn bè quen biết đã lâu, cô ấy nhìn thấy đôi mắt đen sáng của Ôn Noãn, không hiểu sao trong chút kháng cự và xa lạ trong lòng giảm đi không ít, điều này khiến người ta trong tiềm thức muốn đến gần hơn.
Ngay cả khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Noãn, cô ấy đều có ảo giác rằng Ôn Noãn đã nhìn thấu sự ngụy trang của mình, thực ra cô ấy không vui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây