Bây giờ Nhạc Nhạc đã có thể tự bám đồ để đứng lên, nếu như Ôn Noãn ngồi đầu giường đọc tiểu thuyết, chính cô bé sẽ tự bám đầu giường đi tới, sau đó áp tới phía sau Ôn Noãn, muốn được cõng.
Ôn Noãn không thèm quan tâm đến cô bé, mấy ngày nay đứa nhỏ đều thức muộn, mỗi ngày Ôn Noãn đều cõng cô bé đi làm, ngày hôm sau vai đau muốn chết.
Cô nhóc thử mấy lần, đều bị mẹ từ chối, ngồi xổm xuống chiếp chiếp miệng nhỏ, chân phải gác lên chân trái, bàn tay nhỏ dắt dưới mông, thở phì phò.
Chẳng qua Ôn Noãn vẫn không để ý tới dáng vẻ này của cô bé, chậm rãi xem tiểu thuyết như cũ.
Từ khi đi làm, Ôn Noãn càng trở nên lười hơn, chỉ cần Nhạc Nhạc không khóc, cô sẽ không muốn quản.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây