Nghe đến đây Cố Thanh Lan hoàn toàn yên tâm. Cho dù có trở về nơi đó thì cô ấy cũng không cần sợ cái tên cặn bã đó nữa.
“Cảm ơn chị dâu, em nhất định sẽ nhanh chóng quay về.” Cố Thanh Lan nhéo mặt bé con: “Hơn nữa, em cũng không nỡ xa Nhạc Nhạc.”
Cố Thanh Lan lại nhìn Ôn Noãn, nghiêm túc nói: “Chị dâu, chị tốt với em như vậy, cả đời em sẽ không quên.”
Ôn Noãn ngược lại không nghĩ nhiều như thế, chủ yếu là có thể giúp Cố Thanh Lan thoát khỏi biển lửa đã là may mắn lớn nhất rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn đã rời giường từ sớm làm một ít lương khô thích hợp mang theo trên đường, còn làm một ít bánh quẩy cùng quả óc chó giòn, để Lý Đại Hưởng cùng Thanh Lan mang theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây