Tuy trong lòng Lương Quốc An cũng rất kích động, chỉ là giờ này ở đây vẫn cần có người tới sắp xếp công việc, anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều nước, thu hồi suy nghĩ, bảo bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho phó đoàn trưởng Cố cùng với đứa trẻ kia, đợi lát nữa còn phải xử lý cái máy bay rơi xuống.
Không lâu sau, có một quân tẩu khóc lóc chạy tới, vừa khóc vừa la: "Đại Ngưu, Đại Ngưu... Con của mẹ ơi, con đừng có dọa mẹ mà.”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Hoàng Nguyệt Anh nghiêng ngả lảo đảo bò lên trên đống tuyết, lúc này cô mới biết được, hóa ra đứa nhỏ Cố Thanh Hàn vẫn luôn che chở trong lòng vừa rồi chính là con trai của Hoàng Nguyệt Anh.
Lúc cô ôm Cố Thanh Hàn, anh cũng không buông đứa bé trong lòng ra, giống như việc cứu đứa bé kia ra, chính là nhiệm vụ duy nhất anh phải hoàn thành.
Ôn Noãn đưa mắt nhìn đứa bé đang được bác sĩ cấp cứu, đoán chừng là do bị chôn vùi khá lâu nên sắc mặt cậu bé xanh tím lại, không còn một giọt máu, nhìn như là đã lâu không được hít thở, không bao lâu đã được ôm lên một chiếc xe Jeep quân dụng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây