Trong lúc chờ Cố Thanh Lan ăn sáng, Ôn Noãn cũng xử lý xong thủ tục, cô nghĩ đường đi về khu tập thể có hơi lạnh, nên trước đó cô đã chuẩn bị cho Cố Thanh Lan một cái áo khoác.
Nhưng Cố Thanh Lan lại không muốn mặc: "Quần áo trên người em bẩn lắm, đi vài bước là tới rồi, em không mặc đâu.”
Hành lý của Cố Thanh Lan không nhiều lắm, chỉ có hai cái túi, bên trong phỏng chừng có quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày.
Ôn Noãn nhìn bầu trời âm u bên ngoài, vẫn phủ thêm cho cô ấy: "Bẩn thì về giặt sạch sẽ là được, dù sao cũng tốt hơn lạnh.”
Cố Thanh Lan nhìn áo bông mới tinh trên người, mũi lại bắt đầu chua xót, rõ ràng cô ấy không phải kiểu người thích khóc: "Cảm ơn chị dâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây