Ôn Noãn trực tiếp ngồi xuống phía sau đứa bé, sau đó ôm Nhạc Nhạc thật chặt, hai người chen chúc trong một chiếc xe đẩy nhỏ, lập tức khiến xe có vẻ chật chội hơn hẳn, nhưng dường như Nhạc Nhạc lại càng hưng phấn hơn.
Cố Thanh Hàn nhìn sườn dốc, sau đó hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Anh sẽ kéo từ phía sau, đợi đến nơi không vấp quá thì sẽ buông tay.”
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu: “Xong rồi, phó đoàn trưởng Cố, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tấm ván gỗ của xe đẩy nhỏ được mài rất bóng loáng, từ đỉnh sườn núi đi xuống, ma sát trên mặt tuyết trơn nhẵn, lập tức lao xuống, Ôn Noãn còn tưởng rằng cô ôm Nhạc Nhạc sẽ trượt không nhanh, nhưng khi lao xuống thật ra lại khá nhanh.
Ôn Noãn không khỏi kêu lên, nhưng thật sự rất vui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây