Sau đó, Ôn Noãn nhìn về phía sườn núi nhỏ phía sau núi: “Hay là đi đắp người tuyết đi, Nhạc Nhạc muốn chơi tuyết từ lâu rồi. Nghe nói tuyết trên sườn núi nhỏ này khá dày."
Tuyết đọng trong khu tập thể, về cơ bản mỗi ngày mọi người đều tự mình dọn dẹp sân nhà của mình, hơn nữa người đi lại cũng nhiều, tuyết kia không sạch lắm, tuy nhiên, trên sườn núi thường không có người đi lại, tuyết vẫn chưa được dọn sạch, hẳn là rất dày.
Nhạc Nhạc vừa nghe nói mình chuẩn bị được đắp người tuyết, lập tức hưng phấn vẫy tay, gọi Cố Thanh Hàn: "Ba... ba"
Cố Thanh Hàn ôm cô bé lên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì buồn ngủ của cô bé, cười nói: "Được, vậy ba sẽ dẫn con đi đắp người tuyết, chúng ta đi thôi."
Ôn Noãn còn cố ý đội cho bé một chiếc mũ và khăn quàng cổ, cô bé biết mình ra ngoài chơi nên lần này không kéo mũ nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây