Đợi đến lúc tỉnh lại, cô thấy Cố Thanh Hàn đang lấy mấy quả óc chó mang về từ biên cương xay nhuyễn, có lẽ là bởi vì cảm thấy quà mình mang về cho đứa nhỏ bị ghét bỏ, nên lại định làm thứ gì đó cho thể cho đứa nhỏ chơi.
Cố Thanh Hàn thấy cô tỉnh, thì hỏi: “Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh à?”
Ôn Noãn gật đầu, lấy ghế ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó ở bên cạnh nhìn anh: “Chỉ cần không quấy rầy con bé, thì buổi chiều con bé có thể ngủ được hai tiếng.”
Nhưng cũng chính là vì sau khi nhập ngũ dậy sớm hơn, đứa nhỏ vốn ngủ nhiều giờ càng ngủ ngon hơn.
Cố Thanh Hàn cười: “Cũng tốt, ngủ ngon thì lớn nhanh, Nhạc Nhạc có lẽ qua hai tháng nữa là sẽ biết đi rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây