Nhìn thời tiết như vậy, Ôn Noãn lại nhớ Cố Thanh Hàn, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không biết anh phải đi bao nhiêu ngày, trong nhà cũng không có điện thoại, cũng không biết là đi nơi nào, trong lòng cô trống rỗng, một chút cũng không yên ổn.
Nghe nói buổi chiều có một đội phi hành trở về thành phố Bắc, nhưng Cố Thanh Hàn lại không có ở trong đội này.
Buổi tối ăn mì xong, Ôn Noãn ôm Nhạc Nhạc trở về phòng, không có Cố Thanh Hàn giúp ủ ấm giường, Ôn Noãn đành lấy thêm một chiếc áo khoác bông, đắp lên trên chăn, như vậy sẽ ấm hơn một chút.
Có thể là do cô nhóc đã lớn được chút nên mấy buổi tối gần đây đều không đi ngủ sớm như vậy nữa, trước kia đều là chín giờ đã ngủ rồi.
Mấy hôm nay đều phải tắt đèn rồi phải chậm rãi dỗ ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây