Cố Thanh Hàn đối diện với ánh mắt quan tâm và đau lòng của Ôn Noãn, cười: “Làm gì có ai làm quân nhân mà không có mấy vết thương đâu, thực sự không sao đâu.”
Ôn Noãn có hơi chua xót, đúng là đàn ông ở thời đại này, đặc biệt là đồng chí nam ở trong khu tập thể đều cảm thấy có vết sẹo trên người là bằng chứng của một người đàn ông, sẽ tự hào vì vết thương đó.
Tuy cô cũng biết đây là chức trách và sứ mệnh của đồng chí quân nhân, nhưng không biết tại sao khi thấy vết sẹo trên người Cố Thanh Hàn, trong lòng cô có cảm giác đau nhói.
Ôn Noãn cúi mặt xuống, không nhìn anh nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích, bây giờ em sẽ bôi thuốc cho anh, một lúc là xong.”
Bởi vì thuốc mỡ này có mùi, Ôn Noãn cũng rất cẩn thận, sợ dính phải chăn mền, Cố Thanh Hàn cũng rất nghe lời nhấc tay lên cao, để Ôn Noãn bôi thuốc dễ hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây