Chú Triệu không dám nghỉ, từ khi thủ trưởng từ phương Nam trở về, ông ấy nhốt mình luôn trong phòng.
Cho đến khi Lục tư lệnh đột nhiên bật khóc, chú Triệu mới dừng lại.
“Ôn Noãn là cháu gái tôi, là cháu gái của tôi đấy.”
Chú Triệu ở đây đã khá lâu, sau ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên chú nghe thấy tiếng thủ trưởng khóc.
Ngày trước, ông ấy luôn nghiến răng và nuốt nó vào bụng, ngay cả cái đêm mà vợ mất, Lục tư lệnh cũng không kích động như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây