Cố Vãn Nguyệt: “ Phải chạy tới chạy lui, phiền cậu quá rồi.”
Mặc dù hai người bọn họ không phải học chung một trường, nhưng trường của cả hai lại chỉ các một con sông.
Mấy năm này đi du học, Lưu Hoa Thanh giống như một người anh, sắp xếp cuộc sống của cô một cách ổn thỏa.
Đôi lúc khi cô ấy nhớ món ăn quê hương, liền đi mua đồ ăn và nấu cho cô ấy nhiều món ngon, đôi lúc thì chuẩn bị cho cô ấy những đồ dùng thiết yếu.
Mấy năm trở lại đây, Cố Vãn Nguyệt có chút dựa dẫm vào cậu ta nhiều hơn, khi cảm thấy không khỏe, cũng vô thức gọi cho cậu ta đầu tiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây