Vừa nói xong, Nhạc Nhạc đã dẫm lên tuyết chạy về phía họ, dì Trần phía sau liên tục gọi: "Nhạc Nhạc, mặt đất trơn, chạy chậm lại!"
Nhạc Nhạc lại giả vờ như không nghe thấy: "Mẹ ơi, mẹ ơi--"
Ôn Noãn buông tay Cố Thanh Hàn, cũng chạy về phía Nhạc Nhạc, sau đó ôm con bé lên: "Nhạc Nhạc, mẹ nhớ con muốn chết!"
Nói xong, liền hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của con bé mấy cái.
Nhạc Nhạc đưa tay ra, ôm lấy cổ Ôn Noãn, cười đến mức mắt híp lại thành một đường: "Con cũng nhớ mẹ lắm, mẹ ơi, con còn mang đồ ăn ngon cho mẹ nữa."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây