Sắc mặt Ôn Noãn hơi hòa hoãn một chút, dùng đôi đũa trong tay gẩy đống cơm Cố Thanh Hàn đã xới xong cho cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không phải là em không muốn giúp, mà là bản thân anh đã bận rộn, huấn luyện mệt mỏi, ngày thường về đến nhà cũng đã bảy giờ, tắm rửa ăn bát cơm xong cũng gần tám giờ. Trong quân khu chín giờ rưỡi tắt đèn, anh còn lãng phí thới gian đi giúp cô ta làm xe đẩy, con muốn chơi với anh cũng chẳng có thời gian."
Cố Thanh Hàn nghe xong, nghiêm túc gật đầu: "Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ cố gắng dành thời gian cho bọn em."
Nghĩ nghĩ, anh lại nói: "Dù huấn luyện mệt, nhưng anh vẫn làm được."
Ôn Noãn cười, nhìn gò má điển trai của anh: "Ý em không phải thế, thật ra thì chuyện giúp người, em hy vọng sau này anh sẽ có một ranh giới cuối cùng, giúp khó không giúp lười, giúp trong nguy nan chứ không phải tất cả. Nếu như chị Lý thật sự đã hết cách, cần trợ giúp, em cũng sẽ vui vẻ giúp cô ta. Nhưng chuyện xe đẩy như tối nay, rõ ràng cô ta đã đi qua chỗ hành chính nhận tấm ván, nếu lúc ấy cô ta phản ánh khó khăn của mình với đồng chí ở chỗ hành chính, chắc chắn đồng chí đó sẽ giúp cô ta làm một chiếc xe đẩy."
"Nhưng cô ta vẫn cố tình chuyển tấm ván về nhà, còn uổng công vô ích tìm đến nhà chúng ta, rồi tới nhờ anh giúp đỡ thì có điểm không ổn. Em biết anh rất vui lòng giúp đỡ người khác, em cũng rất nể phục tinh thần Lôi Phong của anh. Nhưng một số điều anh không thể nghĩ đơn giản như vậy được, hôm nay em đụng phải con trai Hà Đại Tráng nhà cô ta, nghe người trong khu tập thể nói trước kia Hà Đại Tráng từng lấy đồ ăn của người khác, người ta thấy thằng bé đáng thương nên không so đo, còn trộm cho thằng bé ăn uống. Nhưng cũng có người không như thế, sau khi người đó không muốn cho, thằng bé tỏ ra oán hận người nhà đó, không hề thấy biết ơn. Nghe nói hồi xưa chị Lý cũng ở quân khu tỉnh G, chồng cô ta là cấp dưới của anh, chắc hẳn anh cũng từng trợ giúp cô ta không ít, cô ta có từng thật lòng cảm ơn anh chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây