Ôn Noãn trực tiếp lạnh mặt, nhìn người đàn bà và nói: “Nếu bà nói rằng việc của bọn trẻ chỉ là những trò đùa nhỏ, vậy tôi có thể nói rằng Vãn Nguyệt của chúng tôi cũng chỉ đang đùa với Trịnh Phàm của bà một chút thôi chứ sao? Thằng bé cao to và mạnh mẽ hơn cả Vãn Nguyệt rất nhiều, đẩy nó một cái rồi thằng bé tự ngã xuống đất, liệu có thể đổ lỗi cho ai được?”
“Cô....” Bà ta tức đến mặt đỏ tía tai, nắm chặt vạt áo: “Cô thật không biết điều! Chính đứa con nhà cô đã đánh người mà còn không chịu nhận lỗi, còn một người lớn như cô thì chỉ biết nói linh tinh. Hôm nay tôi sẽ không tha thứ cho các người!”
Ôn Noãn trực tiếp lấy cây thước của giáo viên, “Cạch” một tiếng, đánh vào chiếc bàn bên cạnh, ngay tức khắc bàn học rung lên một chút, những học sinh xung quanh cũng bị giật mình.
Cô nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thật sự không tin, rõ ràng là đứa cháu nhà bà bắt nạt người khác trước, bà lại có can đảm giả vờ mình mới là người bị hại phải không?”
“Đến đi, tôi xem bà có thể không tha thứ cho chúng tôi như thế nào, nếu bà dám chạm vào con tôi, đừng trách cây thước này không có mắt!” Nói xong lại vụt thêm một cái nữa lên bàn giảng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây