Nhưng trong nhà Ngô Quế Phương lại khác, phó tiểu đoàn trưởng Tống có bảy mươi hai tệ tiền trợ cấp, không phải chỉ nuôi sống cả nhà mà còn có ba mẹ già ở quê phải phụng dưỡng, khó khăn hơn là mẹ của phó tiểu đoàn trưởng Tống còn bị bệnh, không chỉ cần nằm giường mà còn phải mua thuốc để uống.
Mỗi lần đến ngày nhận tiền trợ cấp thì Lưu Mỹ Vân liền thấy Ngô Quế Phương đi ra bưu điện trên đảo để gửi tiền về cho gia đình, có vẻ rằng một nửa số tiền cũng gửi về nhà để dưỡng bệnh cho ba mẹ già. Nếu không cả nhà Ngô Quế Phương cũng không đến mức túng khó như thế kia. Lưu Mỹ Vân nghĩ nếu như tháng sau bọn họ phải trả tiền thì có lẽ cả nhà họ phải ăn cháo loãng cả một tháng.
“Mỹ Vân! Cảm ơn em! Hốc mắt Ngô Quế Phương dưng dưng nước, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Kim Bảo, mẹ phải đi bệnh viện để chăm sóc chị con, con ở nhà của thím Mỹ Vân hai ngày, nhớ đừng nghịch ngợm, cẩn thận kẻo ba sẽ đánh đòn con!
Sau khi nói ra lời đe dọa, Ngô Quế Phương chạm vào ba mươi tệ trong túi, vô cùng lo lắng đi về hướng bến tàu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây