Ngô Quế Phương ngồi bên cạnh một lát liền không chịu được mà mở miệng nói: “Em nghe chị nói này, Bác Văn mang theo Tiểu Hắc ra ngoài, tiểu đoàn trưởng Lục lại ra ngoài huấn luyện, em ở nhà một mình cũng chán chết đi được.
“Không sao cả, em vừa ăn vừa ngủ, còn có thể cùng chị học đan len, như vậy cũng coi như giết thời gian. Lưu Mỹ Vân xoay cổ tay, chiếc áo len đan cho Lưu Bác Văn có thể hoàn thành rồi.
Ngày nào cũng nhàm chán, nhưng mà ban ngày trôi cũng nhanh, chỉ cần đến lúc ăn cơm thì hai người kia cũng trở về.
Lưu Mỹ Vân vỗ vỗ chiếc áo len, mệt mỏi nằm lên giường ngủ một giấc, ngoại trừ việc không có ai nói chuyện cùng thì cũng bình thường.
Chỉ là đã lâu rồi không phải nghĩ gì nên não cũng giống như bị rỉ sét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây