Lưu Vĩnh Niên cũng không chịu nổi, bế con trai lên, ra vẻ bình tĩnh: “Bác Văn à, con phải nghe lời chị gái nói, chờ khi con cao hơn ba sẽ đến thăm con.
Lưu Bác Văn bĩu môi, ghé vào đầu vai của Lưu Vĩnh Niên, nước mắt như hạt châu rơi từng giọt xuống.
“Được rồi, ba, ba ôm Bác Văn đưa cho Trường Chinh đi, nếu không không kịp mất.
Lưu Mỹ Vân không chịu được cảnh chia tay này nhất, vì vậy kiên trì không cho hai vợ chồng Chu Tuệ Như đưa bọn họ đến ga tàu hỏa, cửa lớn trong nhà còn chưa ra mà đã khó chịu thành như vậy. Như vậy nếu như tới ga tàu hỏa, chân trước bọn họ vừa đi, chỉ sợ trạng thái hai vợ chồng Chu Tuệ Như đằng sau đã không ổn, quay về sẽ rất đau lòng.
Lưu Mỹ Vân làm một người chị gái tàn nhẫn, bẻ từng ngón tay quật cường của Tiểu Bác Văn ra, lấy người từ trên người ba Lưu đặt lên lưng của Lục Trường Chinh. Sau đó tự mình làm dây đai đơn giản, cố định chặt chẽ người ở sau lưng rắn chắc của Lục Trường Chinh. Lại khoác lên áo khoác quân đội bên ngoài, không bị lạnh mà cũng không rơi xuống được, hơn nữa Lục Trường Chinh vẫn còn có thể cầm hành lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây