Sau khi ông về đến nhà, cả nhà đã được phân công hoàn chỉnh, Lưu Vĩnh Niên nhào bột, xay nhân, mổ cá, Chu Tuệ Như nêm nếm nhân bánh, cán vỏ sủi cảo, Lưu Mỹ Vân thì dạy Lưu Bá Văn 5 tuổi gói sủi cảo, giáo dục nó làm việc từ nhỏ.
Lưu Bá Văn vô cùng vui vẻ, ngồi trong vòng tay của chị gái, coi cục bột trước mặt giống như đất sét mà nặn, khiến cho khuôn mặt thằng bé đỏ bừng bừng, trên mặt đều là bột mì, nhưng lại khiến Chu Tuệ Như bên cạnh đau lòng vô cùng.
Dù tính tình của Chu Tuệ Như có tốt, nhưng cũng không chịu nổi cảnh chị em hai người cứ thế lãng phí lương thực.
"Mẹ, thế này đâu phải là lãng phí lương thực, mẹ xem cái sủi cảo trong tay Lưu Bá Văn, đợi một lát nữa đem luộc rồi để nó tự mình ăn." Lưu Mỹ Vân bác bỏ.
Ở thời điểm này vẫn còn rất nhiều người đến cơm cũng không có để ăn, cô nào có dám lãng phí lương thực chứ, Lưu Bá Văn cố gắng một lúc lâu, nhéo nhéo cục bột như một món đồ chơi mới lạ, nếu như cô không ngăn cản thì chắc cậu bé đã sớm nhét cục bột vào miệng rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây