Lưu Mỹ Vân nghiêm túc suy nghĩ, những đồ to quá chắc chắn không được, quá thấp kém thô ráp cũng không được, người nước ngoài tuy là dễ bị lừa, nhưng không có nghĩa là họ ngốc, một lúc sau, cô nói: “Tôi cần hàng nhỏ, chất lượng tốt một chút, trang sức, ly, chén gì đều được, tranh chữ cũng được, nhưng có một điều, bắt buộc phải là hàng giả!
Đối với đồ cổ, Lưu Mỹ Vân dốt đặc cán mai, cô không sợ hàng giả chỉ sợ nếu lỡ không cẩn thận để hàng thật lẫn vào trong đó.
Trước kia không phải suốt ngày đồn đại, bác nông dân già đem bảo bối mà tổ tiên để lại làm bát cho heo ăn suốt bao nhiêu năm, còn có người mua lại bình hoa cổ trị giá mấy nghìn tệ với giá chỉ vài đồng. Nếu cô có khả năng phân biệt thật giả đó thì cô chắc chắn cũng sẽ tự đi tìm hàng, nhưng cô lại không biết gì cả, toàn là nghe người ta nói rồi tin theo. Hơn nữa nếu sau này tham gia tùy quân, quanh năm suốt tháng cô đều ở trong bộ đội, đem theo những thứ đồ chơi này cũng không dễ sống, dứt khoát gạt đi suy nghĩ đó.
Mỗi người mỗi việc, cô chỉ cần làm tốt công việc tiêu thụ của mình là được!
“Tranh chữ cũng được? Người đàn ông thấy cô cũng ra dáng, nghĩ đến trong tay anh đúng lúc cũng có thứ có thể thỏa mãn yêu cầu của cô, liền hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây