Anh ta cũng chịu rồi, khi còn ở trên đảo, Điềm Điềm nhà anh ta cả ngày đều leo núi trèo cây không có về nhà, hiện tại khi dọn đến kinh thành, anh ta cho rằng bản thân có thể yên tĩnh một chút nhưng mà không ngờ còn có ba đứa nhóc nhà Lục Trường Chinh đến chơi, bốn đứa nhỏ, trừ bỏ đứa lớn nhà họ Lục ổn trọng hơn một chút thì còn lại Nhị Bảo và Tiểu Bảo cũng vô cùng nghịch ngợm.
Đặc biệt là Lục Nhị Bảo kia, khi còn nhỏ lúc nào cũng vây quanh Điềm Điềm nhà anh ta, trộm cho con gái anh ta quả táo, khiến cho mặt Điềm Điềm nhà anh ta cũng tròn thêm một vòng, hiện tại thì bệnh cũ vẫn không sửa mà, lúc buổi chiều tan học anh ta còn nhìn thấy Lục Nhị Bảo dẫn Điềm Điềm ra quầy bán đồ ăn vặt rồi mua cho con bé một gói mứt hồng!
Chính ủy Chu thân làm ba cho nên chắc chắn sẽ không có cảm tình tốt với thằng nhó kéo theo con gái của mình từ bé như Lục Nhị Bảo.
Buổi sáng anh ta còn hỏi thăm được, mấy năm nay Lục Nhị Bảo còn tặng tất cả mấy cô bé ở trong khu đồ ăn vặt, đây là còn chưa nói đến mấy đứa nhỏ ở trong trường học, nói tóm lại là Chính ủy Chu cảm thấy ba thằng nhỏ nhà họ Lục thì cũng chỉ có đứa con lớn là thuận mắt một chút.
“Chính ủy Chu, chị Tú Anh. Lưu Mỹ Vân nghe thấy giọng nói thì liền nhảy từ trên xe đạp xuống: “Ba đứa nhóc đến nhà anh chị xem TV sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây