Ông cụ trừng mắt nhìn Lục Trường Chinh một cái, cách thấu kính của kính viễn thị, ánh mắt kia của ông cụ rõ ràng là đang nói: “Cháu lấy lòng vợ của mình thì cũng đừng bán đứng con trai như thế chứ.
“Bọn chúng đều đã mang bài tập đi rồi, chắc chắn lúc về nhà thì sẽ làm xong, yên tâm đi. Ông cụ yểm trợ cho mấy đứa cháu trai của mình.
Lưu Mỹ Vân cởi tạp dề ra, cô không tin tưởng nói: “Để cháu đi xem một chút.
Một năm sau gia đình Chính ủy Chu cũng từ trên đảo dọn đến khu bộ đội, cô bé Điềm Điềm kia cũng đã trưởng thành, cô bé cũng học cùng lớp với ba đứa con nhà cô, sang năm cũng sang cấp hai.
Nhưng mà nghe Chính ủy Chu nói, đứa nhỏ Điềm Điềm kia cũng không yêu việc học, mà khi ở trên đảo thì thường thích leo trèo lên cây vào mùa hè, còn lăn lộn trên tuyết vào mùa đông, đi làm bài cũng phải đề mọi người nhắc nhở mãi, càng đau đầu hơn là lá gan của cô bé có đôi khi còn lớn hơn cả mấy đứa nhóc nam, cô bé còn không bao giờ hèn nhát mà đánh nhau với mấy bạn nam trên đảo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây