“Chị dâu, chị không biết đó thôi, tôi kết hôn với anh ấy hơn hai năm gần ba năm cũng không tài nào mà mang thai được, người trong nhà anh ấy đều cho rằng là vấn đề của tôi, quanh năm không thèm nể mặt đối xử tốt với tôi, trong nhà có công việc gì cũng ném cho tôi, thuốc điều trị thân thể tôi cũng không biết đã uống bao nhiêu nhưng cũng vô dụng, kết quả cuối cùng hai chúng ta lên bệnh viện kiểm tra, căn bản không phải là bệnh của tôi, vấn đề nằm ở trên người anh ta, chị nói hai năm đó tôi sống oan uổng không!
Đuôi lông mày Miêu Thúy Anh hơi nhíu lại, sự mất kiên nhẫn ở trên mặt thoáng chốc đã phai nhạt bớt đi một chút, nghi hoặc nói: “Chị thấy em không phải là có ba đứa con trai mập mạp sao? Trông có vẻ cũng rất tốt, đàn ông nhà em sao lại không thể sinh?
Động tác gắp thức ăn của người đàn ông có nốt ruồi đen bên cạnh vẫn không lên tiếng cũng dừng lại, ánh mắt thoáng có chút thay thay đổi.
“Ây da, tôi cũng không biết nữa, đã đi khám ở rất nhiều bác sĩ, nói là bệnh nhược tinh gì đó, dù sao uống rất nhiều thuốc cũng không chữa khỏi, cuối cùng vẫn là mẹ tôi về nông thôn tìm một phương thuốc đông y do do một thầy lang kê đơn, mới uống nửa năm mà đã mang thai, có lẽ cũng là do cả hai chúng tôi may mắn nữa…
Lưu Mỹ Vân biên soạn chuyện xưa mặt không đỏ tim không loạn, chỉ là sợ Lục Trường Chinh biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây