“Không phải là Trường Chinh được nghỉ phép sao, thế nào lại đột nhiên có nhiệm vụ vậy? Chu Tuệ như nấu một bàn thức ăn, toàn là món mà con rể thích nhưng giờ lại không ai ăn thử.
Lưu Vĩnh Niên đang chơi đùa, nói chuyện với ba đứa cháu, thản nhiên bảo: “Bà biết cái gì, hẳn là có nhiệm vụ quan trọng, khi nào mà không thể ăn cơm, chờ Trương Chinh trở về, chúng ta đi ra ngoài ăn.
“Cái gì? Chê tôi nấu không ngon à? Chu Tuệ Như lấy cái chén của Lưu Vĩnh Niên lại.
Vẻ mặt của Lưu Vĩnh Niên oan ức, “Tôi nói vậy khi nào, ý tôi là, hiếm khi con gái và con rể về nhà, bà cũng đừng để mình phải cực khổ, không phải lúc nào cũng ra ngoài ăn ở nhà hàng Tây, con cái trở về, thì chúng ta cũng nên đi thử chứ.
“Lại là ăn món tây, ông có biết cầm dao nĩa không? Chu Tuệ Như khó chịu mà đem bát cơm để lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây