Chờ các cô điền xong tờ thông tin, Lưu Mỹ Vân nghiêm túc nhìn một lần, sau đó cô không nhìn mặt từng người mà nói thẳng: “Tôi nói trước, chỗ bán quần áo của tôi khác với chỗ bán quần áo ở cửa hàng bách hóa của hợp tác xã, không phải chỗ có công ăn việc làm ổn định, tiền lương cũng không cố định, thời gian thử việc là một tháng, làm tốt thì chuyển thành nhân viên chính thức, làm không tốt thì bị buộc nghỉ việc. Lương trong thời gian thử việc là 10 tệ một tháng, sau khi thành nhân viên chính thức thì một tháng 15 tệ. Đi làm phải đúng giờ, đến muộn hay cười đùa đều bị trừ tiền, mắc sai lầm trong công việc như làm rách quần áo hay làm mất tiền đều phải bồi thường theo giá.
Mấy cô gái nghe Lưu Mỹ Vân nói chuyện, theo bản năng mà khẩn trương, dù là Triệu Hòa Mỹ đã cùng Lưu Mỹ Vân chào hỏi, vào giờ phút này, trái tim nhỏ cũng đang thình thịch nhảy loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Mỹ Vân.
Rõ ràng tiếng nói của Lưu Mỹ Vân nghe hay như vậy, ánh mắt vẫn đẹp động lòng người như trước kia, nhưng không biết tại sao, nghe cô nói và thấy ánh mắt chăm chú nghiêm túc của cô, luôn cảm giác có một luồng khí khó tả lởn vởn xung quanh.
Có vài cô gái đến đây vốn chỉ ôm tâm lý muốn thử sức, tất cả đều muốn làm việc cho nhà máy trong nước. Chẳng qua bây giờ nhà máy lại có lỗ hổng, cũng không biết phải chờ đến khi nào, nên trước tiên muốn chuyển sang chỗ này của Lưu Mỹ Vân làm một chút, chờ đến khi trong nhà sắp xếp việc làm ổn định rồi rời đi. Dù sao thì công việc bán quần áo cho người kinh doanh tự do không được coi trọng lắm, mặc dù trang trí của cửa tiệm lộng lẫy còn hơn cả hơn một cửa hàng bách hóa.
Còn có một nguời là giấu gia đình mà tới, muốn tự mình kiếm chút tiền cho của hồi môn. Kết quả sau khi nghe mức lương mà Lưu Mỹ Vân đưa ra không bằng lương của những công nhân tạm thời trong nhà máy, trong nháy mắt cô ta liền rút lui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây