“Chị dâu cả à, đây là đồ của chiến hữu em đưa, phần của bà thì chúng em sẽ đưa sau, nếu nhà chị chuẩn bị ăn cơm thì về ăn nhanh đi! Tay của cô gái nhanh chóng trốn tránh người phụ nữ kia, cô gái cũng không cho người phụ nữ kia sắc mặt tốt.
“Con nha đầu chết tiệt này, đúng là không biết xấu hổ! Người phụ nữ kia tức giận oán hận, vừa quay đầu thì nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp của Lưu Mỹ Vân, ánh mắt sắc bén của cô đã khiến cho người phụ nữ kia xấu hổ một lát, sau đó cô ta quay trở lại chỗ mình ở với tâm trạng không tốt.
“Chào em dâu, tôi là Triệu Hòa Bình, tôi thường xuyên nghe thấy Lục Trường Chinh nhắc đến em ở trong thư. Người đàn ông đen thui toàn thân sợ làm bẩn Lưu Mỹ Vân nên cũng dám đứng quá gần.
Lưu Mỹ Vân đứng thẳng người, sau đó làm một quân lễ cho anh rồi cô mới cười nói: “Anh Hòa Bình, nghe nói trước đây anh cùng quân khu với Trường Chinh, trước đây em cũng ở trong đoàn văn nghệ, đoàn của em còn được diễn trong khu của anh nhưng mà do hôm đó chân em bị thương cho nên không thể lên biểu diễn được.
“Tôi biết, Trường Chinh cũng nói cho tôi nghe rồi, lần đó các em đến thì tôi vẫn còn chưa xuất ngũ, khi xem các em biểu diễn thì thằng nhóc này còn giấu mặt kín mít cho nên chúng tôi cũng không biết trong nháy mắt cậu ấu đã cưới một cô gái trong đoàn văn nghệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây