Lưu Mỹ Vân: “Đúng rồi, anh Diêu, mấy tháng này anh đã vất vả chạy đến Dương Thành nhiều lần như vậy rồi, đợi đến sang năm tôi sẽ khai trương một cửa hàng quần áo.
Diêu Thuận Lục kinh ngạc: “Mở cửa hàng sao?
“Đúng vậy, cửa hàng bán quần áo, nó ở đường vàng đai số hai, gần vị trí trung tâm thủ đô, nếu anh rảnh thì anh hãy đi tìm hiểu xem ở gần đó có chỗ nào thích hơp để làm mặt tiền cửa hàng không.
“Có thể làm được không? Diêu Thuận Lục có chút không tin nổi.
Bọn họ đi bán quần ống rộng còn chưa đến một năm, vậy mà Lưu Mỹ Vân lại muốn mở cửa hàng, tuy rằng ở đây cũng có không ít tư nhân buôn bán cửa hàng chưa đến một năm nhưng mà đại đa số là bán chút đồ ăn sáng, hoặc là tiệm cắt tóc, hay bán giày hoặc sửa xe đạp, tiệm may tư nhân anh ta cũng từng nhìn thấy, nhưng mà cửa hàng bán quần áo thì anh ta chưa từng nhìn thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây