* Vô vi bất chí: tỉ mỉ chu đáo; từng li từng tí
Chờ bác sĩ y tá trong phòng bệnh lui ra ngoài, đồng đội cũng từng người trở về đơn vị, trong phòng chỉ còn lại Lưu Mỹ Vân. Khi bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, nhìn người chồng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên người chỗ nào cũng có vết thương, nghe tiếng truyền dịch khiến thần kinh người ta căng thẳng. Chóp mũi Lưu Mỹ Vân không nhịn được mà chua xót, nước mắt không chịu khống chế tràn ra khỏi khóe mắt.
Lưu Mỹ Vân trước nay chưa thấy Lục Trường Chinh yếu ớt như vậy, da khóe miệng khô, móng tay hai tay đầy bùn đất, mới một tháng mà thôi, người đã gầy một vòng lớn. Góc cạnh rõ nét trên mặt có thể thấy được, yên tĩnh nằm trên giường, thấy người vừa đau lòng lại chua xót.
Thuốc tê tác dụng chậm qua đi, khi Lục Trường Chinh tỉnh lại đầu óc còn hoảng hốt chớp mắt một cái, nhìn bức tường trắng của bệnh viện, còn có bình truyền dịch đang chậm rãi chảy, anh mới phản ứng lại.
“Anh tỉnh rồi? Lưu Mỹ Vân luôn chăm chú nhìn người đến quá nửa đêm, nhìn thấy Lục Trường Chinh tỉnh, đầu tiên là kêu bác sĩ qua kiểm tra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây